Scroll To Top
Tìm bài viết

Bài mới

Truyện ngắn

Tâm sự

Giải trí

Truyện blog

Thơ

Recent Posts

Anh khanh sắp ra mắt 'Tớ đã sẵn sàng có cậu trong đời''

/
Nối tiếp thành công của tập tản văn ‘’’Đi đâu cũng nhớ Sài Gòn em’’, sắp tới Anh Khang tiếp tục cho ra mắt tập truyện ngắn ’’ Tớ đã sẵn sàng cậu trong đời’’ bạn đọc sẽ thấy một Anh Khang rất khác và rất mới. Độc giả thân quen của Anh Khang hẳn đều biết, anh đã bỏ rất nhiều thời gian cho những chuyến rong ruổi từ Đông sang Tây, từ Á sang Âu để tìm cảm hứng viết nên “đứa con tinh thần” thứ tư. Và anh đã thu được những thành quả hoàn toàn xứng đáng cho sự đầu tư nghiêm túc của mình. Sách được minh hoạ qua nét vẽ mang phong cách cổ tích của Trọng Lee - người vừa thành công vang dội với tập sách Sài Gòn Xưa - Màu Hoài Niệm.

(tác giả Anh Khang)
‘’Tớ đã sẵn sàng có cậu trong đời’’ là hồi ký của yêu thương là nỗi buồn, là những yêu thương vụng dại viết bằng ngôn ngữ trong sáng đôi khi cũng hài hước thủ thỉ tâm tình, chạm vào trái tim, tâm hồn người đọc, miên man trôi theo những dòng chữ về phía cũ để nhớ lại ngày xưa. Chuyện tình yêu không triết lý, ủy mị, không sướt mướt những sầu bi mà trẻ trung, hiện đại và rất đỗi nhẹ nhàng. Với những ai đã từng qua những ngày tuổi trẻ, đã mang trong tim những yêu thương và nếm trải chút thất tình đau thương thì ngày  Tớ đã sẵn sàng cậu trong đời  sẽ là cánh cửa thời gian nhiệm màu. 
 

- Ngày 20/01/2016
- 13h30
- Địa điểm: 03 Nhuyễn Oanh phường 11 quận  Gò Vấp TP. HCM
-

cats too cute

/ No Comments




----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------tag-9gag-videoclips-9gags-comedymovies-comedyvideo-funny-haivl-videohaihuoc

Do Not Attempt! This Bombshell Risks Her Life To Twerk On Motorcycle ~ 4ideo

/ No Comments
Do Not Attempt! This Bombshell Risks Her Life To Twerk On Motorcycle ~ 4ideo



----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------tag-9gag-videoclips-9gags-comedymovies-comedyvideo-funny-haivl-videohaihuoc

NẾU TIM THẬT ĐAU THÌ BÀN TAY BUÔNG ĐƯỢC.

/
(Face Truyện)


NẾU TIM THẬT ĐAU THÌ BÀN TAY BUÔNG ĐƯỢC.


“Anh là của người ta
Mà sao em khờ quá
Mong tình là dây buộc
Trói anh vào đời em”
Em cứ cố nhắm mắt bước đi trong một cuộc tình chông chênh. Một cuộc tình mà em không có chỗ đứng, không có danh phận, không có tiếng nói, không có quyền… Em chỉ có một trái tim yêu câm lặng, có những nỗi niềm không thể tỏ cùng ai, có những nỗi đau không ai thèm biết, có những giọt lệ ướt đẫm đêm trường. Em khờ khạo và ngu ngơ quá. Tình yêu không có lỗi mà lỗi là vì em yêu một người không thuộc về mình. Thế thôi…
Ở bên người ấy anh hạnh phúc lắm đúng không? Vì anh hạnh phúc nên em chẳng có một khe hở nhỏ nào để chen vào giữa hai người. Dẫu rằng đôi khi cơn ghen tuông đàn bà trong em trỗi dậy, sự ích kỉ và hẹp hòi bùng cháy lên dữ dội thì những điều đó cũng chẳng giúp em len lỏi được vào mối quan hệ của hai người. Em mãi mãi đứng sau lưng anh, đứng sau đôi vòng tay anh ôm người con gái khác…
   
Em khờ khạo và ngu ngơ quá. Tình yêu không có lỗi mà lỗi là vì em yêu một người không thuộc về mình. Thế thôi… (Ảnh minh họa)
Phải rất lâu rồi em mới thấy tim mình rung động. Tiếc rằng người ấy lại là anh – một chàng trai từng có lời thề son sắc với người con gái khác. Nhưng anh sao mà kì quá. Sao ánh mắt, bờ môi, sao cái nhìn lạc điệu của anh cứ hướng về em? Để em thổn thức, để em mộng mơ và ôm một hoài bão chất chứa những cơn đau chỉ riêng mình em đón nhận. Anh nhẹ nhàng đến bên đời em, cứ như một ngọn gió thật hiền lành. Anh từ từ xâm chiếm trái tim em, không cho em có quyền từ chối yêu thương. Em yêu đến nghẹn ngào, em yêu đến con tim rỉ máu…
Anh giống như người gieo những hạt giống lên khu vườn cằn cỗi, anh chăm sóc và vun trồng cho hạt giống tình yêu đó nảy mầm. Nhưng khi nó vươn lên thành hoa thì anh bỏ mặc… Anh làm những điều đó như một thú vui chứ không phải là một điều anh trân trọng. Dĩ nhiên, cây tình yêu đó héo hon và tàn lụi. Em chết trong một cuộc tình buồn. Em đắng cay trong mối tình câm lặng.
Tình yêu có đôi khi đáng sợ quá. Nó cứ lớn dần lên trong tim và làm chính trái tim đó đau. Sao lại có thứ tình yêu người ta không đáp trả mà con tim mình vẫn không ngừng rực cháy? Sao lại tồn tại thứ tình đơn phương nghiệt ngã này… Và… sao lại là em?
Em lặng thầm dõi theo anh, dõi theo những cảm xúc hạnh phúc của anh và người ấy. Thấy anh cười, em bật khóc. Cũng chẳng biết đó là nước mắt mừng vui khi anh đang ngập tràn tình yêu hay là nước mắt của sự tủi hòn. Có thể đó là cả hai, là tình yêu và nỗi đau. Mọi người nói sao em khờ khạo quá, sao cứ mãi dõi theo một người không hướng về phía mình như vậy. Mọi người nói em hãy học cách yêu anh ít thôi vì như thế chỉ có mình em thiệt thòi. Họ nói em đừng thú nhận tình yêu này, đừng mang tình yêu và danh dự đặt dưới gót chân một gã đàn ông đang say đắm trong tình yêu của họ.
Nhưng em thì làm ngược lại… Em cứ yêu hết mình, cứ dâng hiến và chắc chắn sẽ tỏ tình dù cho em có nhận về lời từ chối ê chề. Bởi vì hơn ai hết, em cần cứu mình ra khỏi mối tình tuyệt vọng ấy. Mà muốn buông tay được thì con tim phải thật đau. Đau tự khắc sẽ buông…
Nếu tim thật đau thì bàn tay buông được - 2
Em cần cứu mình ra khỏi mối tình tuyệt vọng ấy. Mà muốn buông tay được thì con tim phải thật đau. Đau tự khắc sẽ buông..(Ảnh minh họa)
Em tìm anh giưa một chiều nổi gió. Em không chọn khi anh đứng một mình vì lời từ chối lúc đó của anh chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Mà em thì cần một cái gì đó thật tàn nhẫn. Em đứng trước anh, khi anh đang nắm chặt tay người con gái đó. Em ngẩng cao đầu thú nhận: “Đúng là em rất ngốc nhưng… em yêu anh”. Em nói xong và chờ đợi, chờ đợi một câu trả lời phải cay đắng, phải phũ phàng: “Em đừng mơ mộng, anh sẽ không rời xa người con gái anh yêu dù cho em là một cô gái tốt…”
Đấy, chính xác là em cần những lời như thế. Đừng từ chối em bằng một cái ôm động viên, hay một lời ngọt ngào… vì như thế trái tim em không chạm đến tột cùng của nỗi đau. Nếu không đau thì làm sao em buông ra được cuộc tình mà em mãi mãi không bao giờ được đón nhận này. Em cần phải uống thuốc thật đắng, để mà tỉnh

NGƯỜI YÊU CŨ CÓ NGƯỜI MỚI

/
(Face Truyện)


NGƯỜI YÊU CŨ CÓ NGƯỜI MỚI


Cô ấy đã hi sinh cho anh rất nhiều, đã vì anh mà làm mọi việc. Ở bên cạnh Hoàng lúc Hoàng cô đơn, chông chênh nhất vì nhớ Vân.
Hà Nội đã gieo mình vào những ngày se lạnh. Vân tản bộ một mình trên con đường ngập tràn hương hoa sữa. Ở đây cô còn có thể cảm nhận được hương vị ngọt ngào của hương hoa, vị trầm nhẹ hòa quyện với hương gió thu se lạnh cho lòng man mác. Trời bất chợt đổ cơn mưa ngang vội vã, cơn mưa góp thêm phần giá lạnh của mùa thu thêm đậm đặc. Những hạt mưa li ti, rơi đều tí tách thật khiến cho con người ta có cảm giác buồn, ảm đạm.
Vân vội nép mình dưới chiếc ô nhựa trong suốt rồi chân cứ bước, mắt cứ hướng về một nơi nào đó. Từng hạt mưa rơi, chạm đất, vỡ tan. Hôm nay là ngày đầu tiên Vân trở lại Hà Nội sau sáu năm du học và làm việc bên Pháp. Và cũng là ngày Hoàng – người con trai cô yêu tha thiết đính hôn với một người con gái khác, không phải cô.
Bóng hai người yêu nhau đi dưới mưa khiến tim cô se sắt lại. Cuộc sống có quá nhiều điều “giá như”. Những lúc cô đơn, hụt hẫng nhất người ta lại “giá như”. Giá như ngày đó Vân cho Hoàng một cơ hội giải thích. Giá như ngày đó cô sáng suốt hơn. Giá như ngày đó cô kiên định, tin tưởng vào tình yêu của Hoàng. Giá như ngày đó cô không ra đi trong vội vã, trong tức giận. Và vô số giá như…
Nhưng mọi điều “giá như” ấy giờ đã trở nên vô nghĩa khi Vân đã mất Hoàng mãi mãi, chỉ vì sự nông nổi phút chốc của bản thân. Cô ước mình đừng nói “giá như”. Hà Nội và mùa thu, vừa yêu vừa ghét, vừa nhớ nhung vừa hờn giận, vừa muốn rời xa lại vừa muốn ở lại, níu kéo. Hà Nội và Hoàng, tất cả chỉ vừa như ở đây thôi.


Giá như ngày đó Vân cho Hoàng một cơ hội giải thích. Giá như ngày đó cô sáng suốt hơn. (Ảnh minh họa)
Hoàng, anh là đồ dối trá! – Vân hét lớn, tiếng hét của cô xé tan không gian tĩnh lặng của góc quán café nhỏ.
Nửa giờ trước, Vân nhận được điện thoại từ cô bạn thân nói rằng nhìn thấy Hoàng ôm một cô nào đó vào quán café. Lẽ đời luôn vậy, “ớt nào mà ớt chẳng cay”, và Vân lại không phải loại ớt thường mà là một trái ớt hiểm chính hiệu. Chưa kịp nghe tới câu tiếp theo, Vân đã vội vã lao ra khỏi nhà, đến ngay cái nơi đôi nhân tình kia để bắt tại trận.
Vân yêu Hoàng, không phải yêu thường mà là yêu say đắm, thiết tha. Trái tim Vân chỉ có hình bóng của Hoàng và Vân muốn Hoàng cũng vậy. Nhưng hình ảnh đang diễn ra trước mắt khiến Vân hoàn toàn sụp đổ. Đất trời cuồng quay, Vân loạng choạng chớm ngã. Một người con gái xinh đẹp đang dựa đầu vào vai Hoàng khóc nức nở, còn Hoàng, đang âu yếm, vỗ về cô gái ấy. Trái tim cô không thể chịu nổi nỗi đau này, cô vội vã bỏ chạy.
– Vân, nghe anh giải thích, không phải như em nghĩ đâu.
Hoàng vội vã đứng dậy, đuổi theo Vân. Anh không ngừng gọi tên Vân. Trời chợt đổ cơn giông rồi mưa xối xả. Trong cơn mưa lớn, có một người chạy trốn tình yêu và một người đuổi theo tình yêu.
Về tới nhà, Vân tắt điện thoại. Mặc cho Hoàng ra sức gọi cửa vẫn cũng không chịu gặp. Mail Vân cũng không trả lời. Sự bướng bỉnh đã ngăn cản cô. Tính cách cô kiêu ngạo, sao có thể chấp nhận sự chia sẻ. Cô đau đớn, dằn vặt, khổ tâm vì nghĩ rằng mình bị phản bội. Và rồi cô quyết định ra đi. Lý do duy nhất khiến cô ở lại không chịu đi Pháp du học chính là vì Hoàng, nhưng giờ lý do ấy đã vụn vỡ theo hình ảnh anh bên người con gái khác. Vân ra đi không lời từ biệt, vì cô sợ sẽ làm ảnh hưởng tới không gian hạnh phúc của anh.
6 năm ra đi không một thư từ, tin nhắn, cuộc gọi. Tất cả kỉ niệm tưởng như chìm vào quên lãng nhưng hình bóng Hoàng luôn khắc khoải trong cô.
***
Tiếng chuông điện thoại kéo cô trở về thực tại.
Mày có đi dự đám cưới Hoàng không? – Tiếng cô bạn thân nhí nhéo.
Ngập ngừng hồi lâu, Vân trả lời: “Có”.
Người yêu cũ có người mới - 2
Cô sẽ đặt anh vào một nơi quan trọng trong trái tim, sẽ mỉm cười và nói: “Anh à, hạnh phúc nhé!” (Ảnh minh họa)
Thật ra mãi sau này, khi nhận được lá thư Hoàng gửi cho cô nhưng lại đề tên cô bạn Vân ở ngoài vì sợ Vân sẽ không nhận thư, cô mới hiểu câu chuyện không như Vân nghĩ. Hoàng và cô gái ấy là anh em họ. Hôm ấy, con bé gặp phải chuyện buồn cần người chia sẻ. Nhưng không ngờ Vân lại nhìn thấy để rồi hiểu lầm.
Vân chỉ ước, giá như lúc đó cô nổi cơn ”ghen” luôn bắt Hoàng phải giải thích thì có lẽ giờ đây cô và Hoàng đã không như vậy. Thế mà Vân lại ích kỉ, ương bướng ra đi để lại Hoàng một mình với bao ân hận, dằn vặt, tự trách, để chính cô cũng phải đau khổ cùng những kỉ niệm sắp phai màu. Và hôm nay là ngày Hoàng đính hôn. Vợ tương lai của Hoàng là một người tốt. Cô ấy đã hi sinh cho anh rất nhiều, đã vì anh mà làm mọi việc. Ở bên cạnh Hoàng lúc Hoàng cô đơn, chông chênh nhất vì nhớ Vân. Chăm sóc Hoàng khi anh bệnh vì anh đã mải miết chạy trong cơn mưa tìm bóng hình quen thuộc của Vân. Cô ấy bất chấp tất cả đợi anh quên được Vân. Khi cô ấy ngỏ lời anh đã không đồng ý vì muốn đợi Vân trở về nhưng sự kiên trì của cô ấy đã làm anh rung động.
Trong thư, Vân không nhớ Hoàng đã nói với cô bao nhiều lời xin lỗi. Xin lỗi vì đã không chờ được cô. Xin lỗi vì đã không đủ mạnh mẽ đi tìm cô, xin lỗi vì… Mỗi lần đọc lại lá thư, Vân lại không thể kìm nén được cảm xúc. Bao uất ức, giận hờn bấy lâu dồn nén lại nay vỡ òa như bong bóng mưa. Cô cũng muốn nói với anh hàng ngàn, hàng vạn lời xin lỗi. Nhưng cuộc sống lại không có quá nhiều “giá như”, và “khờ dại” thì không bao giờ có tuổi…
Ngắm mình trong gương, hôm nay Vân thật đẹp. Nhưng khóe mi không khỏi ướt lệ. Dòng lệ tuôn rơi trên hai gò má xinh xắn rồi làm nhòe đi chữ trong tấm thiệp hồng. Sẽ chẳng bao giờ cô quên được những kí ức về anh. Cô sẽ đặt anh vào một nơi quan trọng trong trái tim, sẽ mỉm cười và nói: “Anh à, hạnh phúc nhé!”
Theo Mai Thủy (Khám phá)

TRÒ CHƠI 39 NGÀY…

/
(Face Truyện)

TRÒ CHƠI 39 NGÀY…


Họ là hai người trẻ. Họ sống ở một thành phố văn minh và sầm uất. Nơi họ sống, tiếng còi xe lấn át cả một vài câu hát vu vơ mỗi khi ngồi bên nhau. Nơi họ sống, ánh trăng không đủ sáng để người ta có thể nhận ra sự tồn tại của nó so với ánh đèn điện… Có lẽ cũng vì thế mà nhiều khi họ không nhận ra cả việc… mình đang cô đơn.
Chàng trai và cô gái ấy yêu nhau, cũng hơn 2 năm có lẻ. Họ được đánh giá là một tình yêu đẹp. Chàng trai hiền khô và ngoài người yêu, chàng trai chẳng bao giờ đánh mắt nhìn một cô nào khác chứ đừng nói là buông lời tán tỉnh. Còn cô gái, những lúc rảnh rỗi, cô gái thường đan khăn, làm khung ảnh và nhắn tin cho bạn trai mình. Mọi khoảng không gian và thời gian thừa, cô gái chỉ biết dành cho người yêu mà thôi.
Người ta gọi đó là sự chung thủy.
Nhưng vì họ là những người trẻ, những người trẻ sống ở một thành phố hiện đại, nên họ bị cuốn đi, ít nhất là chàng trai bị cuốn đi…
***
“Anh à, anh đã về chưa? Ngày hôm nay của anh thế nào. Em thấy nhớ anh” – Tin nhắn được nhắn được cô gái gửi đi lúc 10h tối, sau một ngày dài chờ đợi một hồi chuông điện thoại của bạn trai.
Rất nhanh, cô gái nhận được một âm thanh tin nhắn. Nụ cười trên môi cô gái rạng rỡ hẳn lên:
“Anh còn đang bận chút việc… Anh sẽ điện thoại cho em khi anh xong việc nhé, hôn em”.
Cô gái tắt nụ cười. Cô cảm nhận được cái dòng chữ “hôn em” được gõ ra thật nhanh và thật vội. Cô gái ngừng nhắn tin, nhét tai nghe vào tai và bắt đầu nhắm mắt, nghe một bản nhạc không lời. Phía bên ngoài ô cửa sổ đóng chặt, tiếng còi xe vẫn ầm ầm… Cô gái thấy nhớ người mình yêu, nhưng ngoài chờ đợi, cô gái không thể làm gì khác. Bởi vì anh còn bận. Bởi vì cô đã nói rằng mình nhớ và anh đã nghe thấy nó rồi. Nếu điều đó không thể lôi anh ra khỏi mớ công việc ngập đầu thì cô chỉ còn cách biết đợi chờ.
Trò chơi 39 ngày... - 1
Nơi họ sống, ánh trăng không đủ sáng để người ta có thể nhận ra sự tồn tại của nó so với ánh đèn điện… Có lẽ cũng vì thế mà nhiều khi họ không nhận ra cả việc… mình đang cô đơn. (Ảnh minh họa)
Có đôi khi cô gái muốn mình biến thành đống công việc ấy của anh. Một sự ghen tuông và ao ước lạ kì. Nhưng có vẻ như nếu cô biến thành công việc, anh sẽ dành cho cô quỹ thời gian nhiều hơn mỗi ngày.
Cô gái chìm vào giấc ngủ với giai điệu nhẹ nhàng của bản nhạc không lời. Bản nhạc giống như cô, gửi gắm cả một bầu trời tâm sự trong đó nhưng không thể nói ra bằng lời. Cô gái vẫn chờ một âm thanh vang lên, một sự rung nhẹ của chiếc điện thoại.
Cô gái giật mình mở mắt ra giữa đêm… Cô cầm vội lấy chiếc điện thoại và hồi hộp chờ đợi. Cô mong sẽ có cả vài tin nhắn nhớ nhung và hờn trách của anh vì cô đã không đợi mà ngủ thiếp đi. Nhưng không, điện thoại im lìm. Im lìm như sự lạnh lùng của người mà cô gọi là bạn trai. Cô bấm số gọi cho anh, đến con số cuối cùng, cô tắt… Vì lúc này, chiếc đồng hồ trên tường đang chỉ 2h39 phút đêm!
Đó là một đêm của cô gái! Nhưng nó là một đêm trong số bao đêm mà cô đã trải qua. Tình yêu vừa chạm ngõ năm thứ 3 và nó diễn ra với những đêm như thế…
***
Buổi sáng!
Kim đồng hồ chỉ 8h! Cô gái nhận được một hồi chuông điện thoại. Cô ấn nút nghe mà không cần phải nhìn xem ai gọi. Vì cô biết đó là anh:
“Con mèo ngủ dậy chưa? Anh xin lỗi, hôm qua xong việc mệt quá nên anh ngủ thiếp đi lúc nào không biết, vì thế mà không nhắn tin lại cho em được. Chúc con mèo một ngày mới tốt lành. Anh sẽ điện cho em vào chiều nay và đưa em đi ăn tối nhé”.
Cô gái nghĩ mình có thể nói theo từng lời anh nói. Nó giống như một bài văn ngày nào cô cũng được nghe vào lúc 8h sáng. Có đôi lúc cô còn nghĩ, hay đó là một âm thanh được thu lại và phát ra đều đặn mỗi sáng như cách để báo thức? Rồi cô bật cười với suy nghĩ của mình. Có thể anh không thu âm lại, nhưng anh đang nghĩ cô đúng là một con mèo thực sự. Vì chỉ có là một con mèo, nó mới quen với sự vuốt ve đều đặn mỗi ngày, theo một cách cố định và công thức mà không hề biết chán. Bởi nó không có cảm xúc. Chắc với anh, cô đúng là một con mèo đáng yêu và chỉ cần xoa đầu nó mỗi sáng là cỏ thể nhận lại được cái giụi đầu mãn nguyện ra điều cảm ơn!
  
Chắc với anh, cô đúng là một con mèo đáng yêu và chỉ cần xoa đầu nó mỗi sáng là cỏ thể nhận lại được cái giụi đầu mãn nguyện ra điều cảm ơn! (Ảnh minh họa)
***
Đêm!

MẤT EM VÌ QUÁ CHỦ QUAN

/


(Face Truyện)

Tôi tự phụ khi nghĩ em níu kéo lúc chia tay, nghĩ em yêu tôi, nghĩ em đã trao cho tôi tất cả thì dù tôi có làm gì em cũng tha thứ. Tôi đi chơi, thân mật với người con gái khác, em biết và rất đau khổ.


Em rời xa là lúc tôi thấy ân hận nhiều nhất. Ngày em ra đi, tôi níu kéo không được, lúc đó tôi mới hiểu nỗi đau vô hình khiến em phải chịu đựng trong suốt thời gian qua. Tôi và em đến với nhau khi hai đứa là sinh viên, cả hai là mối tình đầu của nhau. Em nói tình đầu ít khi đến được với nhau nên hai đứa sẽ cố gắng để chuyện đó không xảy ra với mình. Tôi vui vẻ, hạnh phúc khi có em là người yêu, một cô gái xinh xắn, dịu dàng, trong sáng. Em được rất nhiều người tỏ tình nhưng vẫn một lòng chung thủy với tôi.

Em sống nội tâm nhưng tình cảm và rất quan tâm đến mọi người. Tôi chưa từng thấy em nặng lời với ai, làm gì hay nói gì em đều nghĩ đến cảm giác của người khác, lắng nghe chia sẻ chân thành và luôn mỉm cười, đi đâu em cũng được mọi người quý mến. Hai đứa giận nhau hay thế nào em chưa từng nói câu nào xúc phạm hay trách móc tôi. Em bảo yêu nhau cần sự tôn trọng, chỉ cần chúng mình luôn nghĩ về nhau và chung thủy là được.

Em quan tâm tôi từ những cái rất nhỏ trong cuộc sống, động viên, chia sẻ khi tôi gặp chuyện buồn trong công việc. Bên em tôi luôn thấy hạnh phúc. Còn tôi, có khi không một bông hoa tặng em vào ngày sinh nhật nhưng em vẫn vui vẻ. Em bảo có anh và được bên anh là niềm hạnh phúc lớn nhất với em rồi. Đi bên cạnh em, tôi rất tự hào dù chưa từng nói ra điều ấy với em.

Yêu nhau bốn năm, em dành cho tôi tất cả tuổi trẻ, tình yêu và sự quan tâm vô hạn. Tôi có được em, vẫn nhớ những giọt nước mắt trong đêm ấy. Em khóc, em sợ, tôi thương em. Em vì tình yêu mà dành cho tôi tất cả. Lau những giọt nước mắt cho em, tôi hứa với lòng sẽ yêu thương em suốt cuộc đời.

Biến cố xảy ra, vì lòng tự trọng quá lớn của mình tôi đã làm em đau khổ. Tôi chia tay em, lạnh lùng, vẫn nhớ những tin nhắn và cuộc gọi của em tôi không trả lời, hành hạ dày vò em bằng những lời nói đau khổ tột cùng nhất, bỏ em lại một mình với tất cả sự trống trải, cô đơn, tuyệt vọng. Em bị sốc vì tin tưởng và yêu tôi quá nhiều. Dù em không làm gì sai, dù tôi có lỗi thế nào em vẫn bảo vệ tôi. Vậy mà chỉ vì lòng hiếu thắng và sĩ diện bản thân tôi làm em đau khổ.

Em đã cho tôi cơ hội quay trở lại. Bên ngoài em vẫn vui vẻ, vô tư, chỉ khác khóc nhiều hơn, có lẽ em bị tổn thương quá lớn nhưng tôi vô tâm, không hiểu. Những lúc em khóc khi bên tôi, tôi đã mắng, bảo em quá yếu đuối, cái tôi trong tôi lấn át hết tất cả, không còn là mình. Tôi tự phụ khi nghĩ em níu kéo lúc chia tay, nghĩ em yêu tôi, nghĩ em đã trao cho tôi tất cả thì dù tôi có làm gì em cũng tha thứ. Tôi đi chơi, thân mật với người con gái khác, em biết và rất đau khổ.

Điều gì đến cũng đến, khi thấy ảnh tôi ôm người khác và gọi là người yêu, em đã cương quyết dừng lại cuộc tình này. Tôi không tin em có thể rời xa mình, vẫn thách thức em, nghĩ em chỉ không liên lạc một vài ngày rồi sẽ lại về với tôi. Nhưng không, em đi và không một tin nhắn, không một hồi âm khi tôi nhắn tin hay gọi điện, cắt đứt mọi liên lạc. Lúc này tôi mới thấm thía những gì em đã phải chịu đựng, những gì tôi đã làm tổn thương em. Em đi và không bao giờ về bên tôi nữa.

Tôi quên mất em từng bảo có thể tha thứ cho tôi rất nhiều lỗi lầm nhưng sự phản bội thì không. Tôi giật mình sực tỉnh. Tôi đã phụ niềm tin và tình yêu của em. Đến bây giờ khi ngồi viết ra những dòng này tôi vẫn nhớ em vô hạn, muốn được ôm em vào lòng và không thể tha thứ cho bản thân. Khi mất đi mới biết điều gì quý giá, không còn em bên tôi, tôi hiểu, nước mắt đàn ông không giữ gìn được tình yêu của mình thì đã quá muộn. Cả đời này tôi có lỗi với em, em không cho tôi cơ hội được làm lại lần nữa. Xin lỗi em rất nhiều.

Minh

ÚP NGƯỢC KHUNG ẢNH, ÚP NGƯỢC TÌNH YÊU

/


(Face Truyện)
Nàng ngắm mình trong chiếc gương, làn da, mái tóc, đôi mắt mơ màng và bờ môi căng mọng… Nàng thấy mình đẹp. Chẳng trách mỗi lần nàng đi qua, đám đàn ông đều nhìn xoáy vào thân hình nàng như cầu mongmột phần da thịt nào đó sẽ lộ ra… Nàng thích thú, một kiểu thíchthúkhinh thường. Nàng thương hại cho những kẻ háo sắc nhìn nàngnhưng cũng lấy làm tự hào vì nhờ họ nàng mới nàng đẹp đến nhườngnào…


Người ta bảo nàng chảnh. Nàng không cãi. Có gì để mà phải cãi khi đó là sự thật? Nàng đẹp, nàng giỏi giang thì nàng có quyền. Đàn ông thành đạt và đẹp trai có thể lên giường với một cô gái tầm thường vì ham muốn. Nhưng đàn bà thì ngược lại. Đàn bà chỉ ham muốn lên giường với những người đàn ông khiến họ ngưỡng mộ dù cho họ có là một người đàn bà quá đỗi bình thường đi chăng nữa. Bởi vậy, nàng chảnh là đương nhiên.

Nàng sớm tối đi về trong sự ngưỡng vọng của nhiều người đàn ông, già có, trẻ có, kẻ lấy vợ rồi có mà gã trai độc thân cũng nhiều… Nàng thích thế. Nàng muốn để họ mơ màng nghĩ về nàng. Cái gì chỉ có thể nằm trong tưởng thì nó càng đẹp. Nếu họ sở hữu nàng rồi. Họ sẽ thấy mọi thứ không còn đáng tôn thờ nữa.

Nàng tô son cho bờ môi căng mọng màu đỏ. Người ta nói màu đó gợi lên sự khao khát. Nàng muốn đưa mình lên tới sự hấp dẫn tột cùng. Vì hôm nay, nàng đi tìm người đàn ông ấy, để yêu thương, để trao tặng và để không đòi hỏi điều gì.
  




Nàng đẹp và kiêu kì. Nàng biết đàn ông khao khát nàng nhiều lắm (ảnh minh họa)

Nàng mặc chiếc váy khoét cổ thật sâu. Nhìn nàng mơn mởn sức thanh xuân. Và lòng nàng lúc này phơi phới niềm hạnh phúc. Người ta có thể nghĩ nàng kiêu kì nhưng thực ra nàng biết nàng chỉ là người đàn bà khờ dại. Nàng xa lánh, tỏ ra cao ngạo với đàn ông bởi vì trong lòng nàng đang ôm trọn bóng hình một người khác. Và hôm nay, nàng đi gặp người đàn ông mình yêu!

***

Căn phòng của anh ấy sơn màu xám bạc. Nó khá lạ mắt so với những căn phòng bình thường nhưng nàng thấy đẹp. Có vẻ như khi người ta yêu, mọi thứ đều trở nên đáng mến, kể cả sự lập dị. Anh đón nàng bằng một cái nhìn trìu mến. Anh mở cánh cửa và mời nàng vào phòng… Nàng thấy nó lịch thiệp.

Nàng đi khắp căn phòng và ngắm nhìn mọi thứ còn phía sau lưng, người đàn ông ấy ngắm nhìn mọi thứ trên người nàng. Nàng cảm thấy có luồng điện chạy dọc tim mình và ngoái lại. Người đàn ông đó nhìn xoáy sâu vào đôi mắt nàng và lao tới đặt lên môi nàng nụ hôn cuồng nhiệt.

Nàng thấy mình kì lạ. Nàng biết điều này là không nên và không được phép bởi gã đàn ông ôm nàng đã thuộc về một người con gái khác. Cô ấy ở cách căn phòng này, nơi mà hai người đang hôn nhau cả nửa vòng trái đất. Chỉ vài tháng nữa thôi, cô ấy sẽ về và họ sẽ làm đám cưới. Nhưng sức hấp dẫn từ người đàn ông đó khiến nàng không ngừng thổn thức và yêu thương.

Đấy, nhiều khi tình yêu chơi khăm con người ta vậy đó. Có cả trăm người theo đuổi nàng nhưng nàng nhắm mắt chạy theo một người đàn ông “có chủ”. Nàng tin vào sức hấp dẫn của mình. Nàng nghĩ sự xa cách và thói quen trong tình yêu của họ sẽ là thứ khiến tình yêu đó sụp đổ. Còn nàng, một làn gió tươi mới và nàng sẽ khiến anh ấy phải cuốn theo…

Nàng nhắm đôi mắt lại, mơ màng chìm vào nụ hôn sâu đến tận tim. Nàng khẽ mở đôi mắt và nhận thấy mình đang nằm trên chiếc giường của người đàn ông ấy. Nàng thấy nghẹn ngào, hình như nàng gần tới đích rồi…



Nàng khẽ mở đôi mắt và nhận thấy mình đang nằm trên chiếc giường của người đàn ông ấy. Nàng thấy nghẹn ngào, hình như nàng gần tới đích rồi… (Ảnh minh họa)

Nhưng…

Nàng thấy trên bàn cạnh chiếc giường ngủ có một khung ảnh. Và đó là hình của hai người họ, tất nhiên là bức ảnh đầy sự hạnh phúc. Nàng đã không muốn làm tới cùng nhưng vì tấm ảnh đó nàng muốn chiến thắng. Nàng nhẹ nhàng úp nó xuống. Giờ thì xong, chỉ còn nàng và người đàn ông ấy!

***

Nàng thức dậy khi người đó đã đi làm. Nàng có cảm giác mình đang làm chủ căn phòng này, cuộc tình này và cả người đàn ông này nữa. Nàng vươn vai đón một ngày mới, nhìn ra cửa sổ có ánh nắng rực rỡ chiếu vào. Nàng mặc lại chiếc váy tối qua…

Trên chiếc bàn cạnh giường, khung ảnh được lật lên, đặt ngay ngắn. Vẫn là nụ cười hạnh phúc của họ trong tấm hình.

Giờ thì chỉ còn mình nàng và hình hai người họ ngay bên cạnh.



Nàng là người đàn bà đẹp nhưng nàng không thông minh, không thông minh trong tình yêu! (Ảnh minh họa)


Nàng tô son cho bờ môi thật mọng, vuốt mái tóc bồng bềnh quyến rũ ra khỏi phòng. Nàng vẫn cần phải kiêu kì như thế dù nàng biết mình vừa phạm sai lầm. Người đàn ông đó đến với nàng thì dễ nhưng theo nàng thì không. Cuộc tình với nàng là thứ tình chớp nhoáng mà nàng tự mình lao vào. Anh ta đâu có hứa hẹn và cũng chẳng thề nguyền. Nàng chẳng hận anh ta bởi vì nàng hiểu: Nàng là người đàn bà đẹp nhưng nàng không thông minh, không thông minh trong tình yêu!

Nàng khóa cửa phòng đó rồi ra về. Nàng đi đường và ngẫm nghĩ về những gì đã qua. Nàng sai quá! Đàn ông có những cuộc dạo chơi tình ái nhưng không bao giờ vì đi chơi mà quên mất nhà. Cuộc tình này, giống như kiểu người ta vào một gian hàng quần áo, mặc sức ướm thử lên người những bộ đồ mới. Có cái vừa vặn, có cái chật ních. Họ có thể mua mà có thể không… Nhưng chắc chắn, họ sẽ vẫn phải mặc lại bộ đồ trên người quay về vì chẳng có ai cởi bỏ bộ đồ mình đang mặc để đi về người không.

GỬI GIÓ CHO NGÀY NẮNG

/ No Comments
(Face Truyện)
“Mai tớ đi rồi, 3h chiều. Cậu ra tiễn tớ nhé!”
Một tin nhắn có dấu và không có lỗi chính tả.
Anh ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại. Chỉ là những kí tự vô tri vô giác, nhưng anh dường như nhìn thấy trong đó một nỗi trống trải mênh mông của lòng mình. Cả một khoảng trời đang khép lại.
Anh đứng bên cửa sổ mở toang, gió lùa qua lớp áo mỏng, thấm vào da lạnh buốt. Lạnh như hồn anh lúc này vậy.
Mai cô ấy đi rồi. Giữa Hà Nội xao xác heo may và nồng nàn hoa sữa. Anh không buồn. Chỉ là cảm giác như sắp phải dứt bỏ ký ức của một phần đời mình vậy. Phần đời có cô ấy. Phần đời đẹp đẽ nhất.
* * *



gui-gio-cho-ngay-nang
Anh đứng đó, nhìn về phía bên kia đường vẫn nhạt nắng. Nhưng không có cô ấy. Với nụ cười rạng rỡ và cái vẫy tay thật cao lần đầu gặp gỡ: “Cậu ơi, tớ ở đây. Sang đây đi.” Của tuổi mười tám đẹp như trời thu Hà Nội vậy.
Anh đến nơi này không phải bởi nỗi chờ mong về một “Hà Nội mùa thu cây cơm nguội vàng cây bàng lá đỏ” với “nồng nàn hoa sữa thơm” mà bởi vì khát vọng cho một tương lai tươi sáng, bởi vì niềm tin của bao lớp người dành cho anh. Giảng đường Đại học đối với anh mà nói không phải là giấc mơ xa vời, nhưng đối với bố mẹ anh mà nói là cả một sự nỗ lực. Nỗ lực cho đứa con học hành thành tài, nên nghiệp nên danh, xa đồng xa ruộng.
Chiều nay anh đứng ở nơi ấy, ngoảnh lại sau lưng nhìn thấy cánh cổng trường vẫn hiên ngang dòng chữ “ĐẠI HỌC BÁCH KHOA HÀ NỘI”, nhìn thấy cả chính mình của một thời trong từng đám sinh viên đang bước qua cánh cổng đó với niềm tự hào, với cả nhiệt tình của tuổi trẻ. Cánh cổng trường không chỉ chắp cánh cho ước mơ công thành danh toại của anh mà còn cho cả một thời thanh xuân sôi nổi đẹp đẽ vạn phần, biết nhớ biết thương, biết buồn biết vui và biết cả nuối tiếc.
Anh mười tám tuổi, cô đến trong đời với hơi thở mát lạnh của mùa thu, giữa những tháng ngày đầu tiên trên giảng đường, gồng mình để làm quen với môi trường học tập mới cạnh tranh khốc liệt. Nỗi hoang mang và choáng ngợp bởi cách học của những sinh viên bước ra từ trường chuyên lớp chọn. Nỗi lo sợ bị rớt môn. Nỗi nhớ nhà đến trống trải.
Giảng đường Bách khoa nhóm ngành KT1 vắng những mái tóc dài. Đầu năm nhất, một anh khóa trên cùng phòng hỏi anh, “Giảng đường em có mấy sắn?”, anh ngỡ ngàng hồi lâu, tưởng rằng anh ấy nói nhầm, sau mới hiểu nghĩa của từ “sắn”. Cả lũ trong phòng cười ồ lên, thương thay cho chú em học Cơ khí.
* * *
Cô ấy không học nhóm ngành KT1, càng không học cùng giảng đường với anh. Cô ấy chỉ là cô gái qua đường, vì quên đeo kính nên đã tưởng nhầm anh với một người bạn của mình. Và vào một hôm đẹp trời nào đó, cô ấy lại là cô gái vào nhầm giảng đường của anh, ở vị trí cạnh anh.
Lần đầu tiên, anh đã quay đầu sang phía bên kia đường vì giọng nói trong vắt của cô ấy, và xao động vì nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt xinh xắn đó.
Lần thứ hai, anh ngỡ ngàng vì là cô ấy, sau những chiều thơ thẩn trên con đường quen, mong tìm lại được một bóng dáng xa xôi giữa thủ đô nhỏ bé chật hẹp mà đông đúc này.
Cuộc đời mỗi người luôn có những dấu mốc đáng ghi nhớ, mà dấu mốc đáng nhớ nhất cuộc đời anh chính là gặp gỡ cô ấy, bắt đầu tuổi trẻ của mình. Khi cô ấy nói “Hẹn gặp lại cậu”.
Bách khoa trong trí nhớ của anh, là những môn đại cương khó nhằn, là những tiết lý thuyết ngồi trợn mắt nghe thầy giảng để không bỏ sót một chữ nào, là những tiết bài tập tranh nhau lên bảng chữa bài đề lấy điểm tích cực, là những đêm thao thức giải bài tập cho những bài kiểm tra, những kỳ thi nối tiếp nhau. Đâu đó trong đời sinh viên của anh có những tiết Mác-Lenin bị thầy giáo hớp hồn bởi những câu chuyện chân thực đưa triết học vào cuộc sống, chứ không phải chỉ là trên sách vở hay nghiên cứu. Đến giờ vẫn chưa có câu trả lời cho câu hỏi “Quả trứng có trước hay con gà có trước?”
Bách khoa trong ký ức của anh, là những tiết Pháp luật đại cương, Quản trị đại cương nhờ cô ấy mà trở nên thú vị. Bằng sự sắp xếp nào đó, cô ấy luôn có mặt cạnh anh trong những tiết học nhàm chán này, với lý do cô ở lớp anh dạy hay, trong khi anh chẳng cách nào cảm nhận được một phần cái hay đó. Nhưng vì có cô ấy, anh chưa bao giờ bỏ tiết. Cô ấy là tiêu điểm giữa giảng đường có bốn đứa con gái chẳng lấy gì làm xinh đẹp hay nữ tính. Cô ấy luôn ngồi cạnh anh trong ánh mắt ghen tị của hơn hai trăm thằng con trai vẫn cho rằng đó là bạn gái anh. Anh vẫn luôn cười, cô ấy cũng cười.
Bách khoa trong trái tim anh, là nơi có cô ấy, luôn rạng rỡ xinh tươi. Là nơi bốn mùa đều có gió thổi. Là nơi tuổi trẻ của anh rạo rực mối tình đơn phương đầu đời, chấp chới giữa tình yêu và tình bạn, mãi không thể cất lời để bước qua ranh giới “bạn thân” giữa hai người.
Đúng vậy, vẫn luôn là bạn thân. Cho đến ngày hôm qua.
* * *
– Này, chiều làm gì không? Lên thư viện học với tớ nhé? Giúp tớ mấy bài Giải tích I với! – Ừ!
– Chiều ra trà đá đi! Tớ kể cậu chuyện này! Đi nhé! – Ừ!
– Hôm nay tớ mời cơm cậu nhé! Xử lý số liệu bài thí nghiệm Vật lý giúp tớ với, cậu học cả rồi phải không? – Được rồi!
Anh chưa bao giờ từ chối bất cứ lời đề nghị nào của cô ấy, vì bất kỳ lý do gì. Bởi đó là khoảng thời gian anh có thể ngồi kề bên cô ấy hàng giờ liền, nghe cô ấy luyên thuyên đủ điều và không bao giờ chịu dừng lại ở nội dung chính là bài tập cho đến khi anh gõ đầu cô ấy nhắc nhở.
– Tớ nói này, cậu học chăm vừa vừa thôi. Cậu cứ học thế này khéo lại ra trường sớm mất. Rồi đến năm cuối ai giúp tớ học đây?
– Yên tâm đi, tớ sẽ chờ cậu mà!
Anh không nhớ đã từng nói bao nhiêu lần câu “Tớ sẽ chờ cậu”, nhưng chắc chắn suốt từng ấy năm vẫn không đủ can đảm nói câu “Anh sẽ chờ em”. Anh vẫn luôn chờ cô ấy, dù biết mãi mãi không thể chờ được, bởi ngay từ lúc ban đầu cô ấy đã ở phía trước anh.
* * *
Gió mùa đông bắc về mang theo đợt rét đậm rét hại. Mùa đông đầu tiên của anh ở Hà Nội, gió hun hút như ăn sâu vào tận thớ thịt, mang thứ hơi lạnh không thể nào cảm nhận trong mùa đông ở dải đất miền Trung quê anh.
Anh vật lộn với mớ bài tập chuẩn bị thi cuối kỳ, cô ấy loay hoay với mớ dự định và kế hoạch cho Noel và Tết dương. Anh băn khoăn với mong muốn trở về nhà sau bốn tháng tự lập xa gia đình nhưng tiền tàu xe tốn kém, cô ấy vẫn luôn miệng bày ra những thú vui phải tận hưởng trong quãng đời sinh viên. Đêm hai tư trong ánh đèn nhấp nháy của nhà thờ, trong cái lạnh buốt của đợt lạnh cuối cùng trong năm. Cắm trại trên Sóc Sơn hai ngày một đêm chào năm mới sẽ là trải nghiệm khó quên cả đời. Những dự định chưa bao giờ trong suy nghĩ của anh.
– Hai tư đi với tớ nhé! Trời lạnh đi một mình ngại lắm. Cậu chưa biết ở đây đón Giáng sinh như thế nào phải không?
– Giá mà Tết cậu có thể đi cùng tớ nhỉ? Nghe nói leo núi thích lắm đó!
Đêm Noel, anh kề vai cô ấy cùng dạo bước giữa phố xá xô bồ. Những câu chuyện phả làn khói ấm nóng lên mặt anh. Những nụ cười tinh khôi khắc vào trong tim anh. Nhưng không có cái nắm tay nào, cũng không có cái ôm nào.
Tết dương lịch cả Hà Nội chìm trong cơn mưa phùn rả rích, cô ấy ngồi ỉu xìu vì kế hoạch bị hủy bỏ, nhưng nỗi phiền muộn nhanh chóng bị xóa tan đi bởi một tin nhắn chúc mừng năm mới của anh chàng nào đó, khi anh chưa kịp vỗ vai an ủi và hứa hẹn với cô ấy bằng một kế hoạch khác hay ho hơn.
Kết quả cuối kỳ mang cho anh một suất học bổng mức cao nhất, nhưng không mang cho anh niềm vui khi cô ấy không qua được môn Vật lý đại cương I. Anh tìm đến cô ấy, cô ấy mỉm cười chúc mừng anh. Cuộc gọi đến từ ai đó. Lần đầu tiên từ lúc quen nhau, cô ấy quay đi xa khỏi anh để nghe điện thoại. Cánh tay buông thõng, bàn tay nắm chặt lại. Cô ấy chào tạm biệt anh sớm và quay đi với đôi mắt rưng rưng. Bờ vai run rẩy. Anh đã muốn bước lên, giang vòng tay ôm chặt cô ấy, nhưng không theo kịp bước chân đó.
Cô ấy quay trở lại bên anh, cũng vẫn những câu chuyện miên man bất tận nhưng đôi mắt nhìn xa xôi. Anh đã bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng nhất để bước lại gần cô ấy. Và không bao giờ còn có thể níu kéo khoảng cách giữa hai người.
* * *
Kỳ nghỉ hè năm thứ nhất, cô ấy bảo anh, hay là ở lại học học kỳ 3 đi. Anh tìm một công việc làm thêm trang trải tiền học phí kỳ hè, nhân viên bán hàng của một cửa hàng kinh doanh đồ thể thao trên con phố sầm uất nhất nhì nội thành. Anh suýt không nhận ra cô ấy xúng xính váy áo, từ một chiếc xe sang trọng bước vào trung tâm mua sắm dành cho giới thượng lưu. Không phải là cô gái quần bò áo phông vi vu trên phố mỗi chiều trống lịch. Không phải là cô gái ngồi gặm bút ghi chép từng khoản chi tiêu trong tháng và tính xem phải làm sao để cuối tháng không phải ăn cháo gói và mì tôm.
Hai người vẫn ở cạnh nhau suốt quãng đời sinh viên của anh. Những câu chuyện vẫn dài vô cùng vô tận với nụ cười ngọt ngào của cô ấy. Những năm tháng êm ả. Anh bỏ qua cơ hội du học toàn phần ở Pháp ngành Chế tạo máy. Bao nhiêu người tiếc nuối. Có cả cô ấy. Anh cười, bảo chỉ cần tớ không tiếc là được chứ gì. Cô ấy không biết, nếu anh chọn đi, thì rời bỏ cô ấy mới là điều đáng hối tiếc của anh. Cho nên anh chọn ở bên cô ấy. Anh chưa bao giờ phủ nhận rằng anh yêu cô ấy. Nhưng đó là chuyện của riêng anh.
Anh rời ký túc xá B6, nơi một thằng con trai có thể cởi trần chạy từ tầng một lên tầng năm mà không ai dòm ngó. Vẫn những chiều thu yên bình Lê Thanh Nghị lác đác hoa sữa thơm. Vẫn những giảng đường vắng gái cô ấy ngồi cạnh anh môn Tư tưởng Hồ Chí Minh. Vẫn những chiều học nhóm thư viện Tạ Quang Bửu đẹp huy hoàng. Vẫn những lời than vãn của cô ấy bài tập khó quá. Và đôi lúc cô ấy ngủ gật trên vai anh, hơi thở nhè nhẹ nghe tim xao động.
Hà Nội bốn mùa vẫn có gió thổi. Cuối hạ đầu thu vẫn chói chang trong khói bụi giao thông. Màu nắng chỉ nhạt dần khi lá vàng xào xạc rơi đầy trên phố. Những mùa đông không còn lạnh khi ở bên cô ấy.
Hai người bên nhau trọn bốn năm. Những mùa hè chăm chỉ cho anh kết thúc chương trình kỹ sư sớm một năm. Anh nói anh sẽ đợi cô ấy, nhưng cô ấy nói, “Tớ không muốn là người trì hoãn thành công, cản trở tương lai của cậu”. Kết thúc nợ môn, cô ấy chọn dừng lại ở tấm bằng cử nhân. Ngày bảo vệ đồ án tốt nghiệp, cô ấy thì thầm bên tai anh: “Thực ra, tớ vẫn luôn muốn bay cao bay xa bằng chính sức lực của mình, nhưng giấc mơ du học quá xa vời với tớ, mà cậu lại dễ dàng chọn từ bỏ. Tớ rất tiếc.”
* * *
Bấy nhiêu năm đi qua, anh tìm thấy những mối tình mới, những cô bạn gái dễ thương và dịu dàng, cô ấy vẫn ở bên anh với tư cách bạn thân, và bên cạnh cô ấy cũng có những chàng trai khác. Nhưng những cuộc tình lần lượt đến rồi đi, anh vẫn không thể nào tìm lại được nụ cười tinh khôi trong vắt ngày đó.
Bất chợt hôm qua, ai đó kể với anh về gia đình giàu có của cô ấy. Như anh đã từng nghe trong những câu chuyện dài vô cùng vô tận mỗi ngày, về một gia đình tiền thế chỗ cho hạnh phúc. Câu chuyện của ai đó kết thúc khi cô ấy nói, cô ấy từng tìm thấy một người, tìm mọi cách để ở bên người ấy suốt những năm dài của tuổi trẻ, mà vẫn không thể trở thành phần quan trọng nhất trong đời người đó.
Hôm qua anh đã vội vã trở về. Năm đó cô ấy từng tặng anh một món quà với lời dặn dò “Bao giờ cậu đủ sẵn sàng để kết thúc tình bạn của hai chúng ta, hãy mở nó”. Anh sợ đánh mất nhiều điều, nên chưa bao giờ mở ra.
Thanh xuân của ta bắt đầu từ khi yêu người
Đi qua ấu thơ, có những niềm tin trở thành vỡ vụn. Bước qua thanh xuân, khát khao tìm về ấu thơ với những niềm tin bất diệt, với những dại khờ mong manh, với những mộng mơ có đôi cánh vẫy vùng bay lên. Chúng ta luôn để đến lúc ngoảnh đầu lại mới thấy tiếc nuối cho những gì đã qua.
Ở giữa cuốn sách, bức thư gấp chéo với những con chữ nắn nót.
“Gửi cậu với rất nhiều yêu mến và quý trọng,
Đã là rất lâu kể từ lần đầu tớ gặp cậu. Không phải là người giống cậu bạn thân của tớ. Cậu đã từng nhìn thấy người bạn thân nào của tớ trong suốt từng ấy năm chúng ta quen nhau chưa?
Vì hoàn cảnh gia đình, tớ có rất nhiều bạn, nhưng là bạn theo một nghĩa khác, gắn với những lợi ích cá nhân. Còn cậu là người bạn duy nhất của tớ, mang đầy đủ ý nghĩa thiêng liêng của nó. Cậu sẵn sàng làm bạn thân của tớ, dù không cần biết tớ là ai, tớ ở bên cậu vì cái gì. Cảm ơn cậu, vì đã ở bên tớ những tháng ngày tươi đẹp nhất ở giảng đường Bách khoa, cùng tớ đi qua những môn học khó nhằn, cảm ơn vì đã đôn đốc tớ học hành suốt cả bốn năm, dù rằng không giúp được tớ thoát khỏi cái số tạch môn Vật lý đại cương I và Đường lối cách mạng. Đùa thế thôi chứ tớ biết khi tớ bị tạch Vật lý I, cậu buồn còn nhiều hơn tớ. Nhưng giai đoạn đó trong nhà tớ có một số chuyện chẳng tốt lành gì, nên đã vô tình bỏ lỡ cảm xúc của cậu. Tớ xin lỗi nhé.
Tớ có một gia đình không hạnh phúc, chắc cậu cảm nhận được. Cậu tinh tế thế cơ mà. Gia đình tớ đổ vỡ, tớ cô độc trong ngôi nhà của chính mình, cậu thực sự là người thân quan trọng nhất của tớ.
Tớ rất vui, vì được quen biết cậu, và làm một người bạn-là-con-gái của cậu. Dù thực ra, tớ thích danh từ “bạn gái” hơn. Cậu biết không, tớ vẫn luôn thích cậu, và ở bên cậu theo cách của riêng tớ. Bởi vì thích cậu, cho nên mới tiếp cận cậu, nhưng bởi vì chọn cách bắt đầu bằng những sự nhầm lẫn, cho nên hình như tớ đã sai. Tớ vẫn luôn cố gắng rất nhiều vì cậu, vẫn luôn chờ đợi một lời tỏ tình từ cậu, dù biết là phần trăm hi vọng chẳng bao nhiêu. Kết quả như cậu thấy đấy, mãi mãi tớ chỉ có thể đứng bên cậu với tư cách bạn thân.
Tớ là người thế nào chắc cậu hiểu rất rõ, không phải là tớ không đủ can đảm để nói ra tình cảm với cậu, nhưng tớ rất ích kỷ, tớ cũng sợ bị bỏ rơi nữa. Tớ sợ nói ra rồi thì ngay cả người bạn duy nhất là cậu tớ cũng không giữ được.
Nhưng tớ vẫn muốn cho cậu biết điều này. Tớ yêu cậu.
Cảm ơn cậu, đã cho tớ một thời thanh xuân đáng sống.”
Bao nhiêu năm tháng, bức thư vẫn nằm đó, để anh lạc giữa nỗi tiếc nuối khôn nguôi.
“Cảm ơn cậu, vì tất cả những gì đã qua”. Một giọt nước mắt của anh rơi xuống, nuối tiếc cho cả một thời thanh xuân đi qua mông muội và dại khờ chưa phai.
Chiều nay cô ấy đi, bay cao với ước mơ của cô ấy. Anh ở lại, là người đã bỏ qua cô ấy – ước mơ của một thời tuổi trẻ. Hay là một người vội vã níu kéo thanh xuân đã qua.
Cô ấy cười rạng rỡ, “Cảm ơn vì cậu đã đến.”
Cô ấy đi, không nói lời hẹn gặp lại. Lần đầu tiên, anh vòng tay ôm chặt cô ấy cho một lời tạm biệt không rơi nước mắt.
Chiếc máy bay vững vàng cất cánh đâm vào bầu trời mùa thu trong xanh cao vời vợi. Mang theo cô gái anh chưa bao giờ kịp nói lời yêu. Mang theo tuổi thanh xuân tươi thắm của anh. Mang theo phần đời trẻ nhất, đẹp đẽ nhất của anh.
Tạm biệt em, tạm biệt thanh xuân. Chúc em mãi bình an và hạnh phúc.
Em đến vào một ngày thu nhạt nắng, cơn gió lặng lẽ dừng chân. Em đi cũng một ngày thu nhạt nắng, nhưng gió lồng lộng, như thể muốn cuốn trôi đi mối tình lặng lẽ của tôi. Giá như có phép màu, đem một chút gió của ngày hôm nay gửi cho ngày nắng năm đó, để cuốn em vào cuộc đời tôi đơn độc, để tôi yêu em nồng nàn, để bây giờ không còn khắc khoải nhớ thương.
Một thuở thanh xuân…

TÌNH YÊU ĐÂU PHẢI MÓN QUÀ MÀ TRAO CHO KẺ KHÁC

/ No Comments
(Face Truyện)
Hạnh phúc, tình yêu cũng là cơ hội, khi nó đến nếu không nắm giữ ắt sẽ ra đi… Tình yêu đâu phải món quà trao tặng cho kẻ khác…
Những câu chuyện tình yêu cảm động, sâu sắc và nhẹ nhàng được lan truyền trên cộng đồng mạng sẽ được gửi tới độc giả. Cùng đón đọc Truyện ngắn tình yêu hàng ngày trên Tình Yêu Giới Tính của Eva.vn.
Trận ốm nặng 5 ngày nằm liệt một chỗ không có người chăm sóc khiến cho Thanh cảm thấy cuộc đời mình sao mà cô độc quá. Cô gượng người dậy, đi pha cho mình bát cháo ăn liền. Miếng ăn đắng ngắt, nước mắt cứ trào ra… Thanh nhìn cả căn phòng lạnh ngắt mà tim rỉ máu. 30 tuổi, Thanh thực sự cảm thấy mình cô đơn khi vẫn một mình lẻ bóng.
Không phải Thanh chưa từng yêu, mà vì quá yêu nên giờ Thanh mới đau khổ. Năm 22 tuổi, Thanh cũng đã từng mơ về ngày mình mặc chiếc váy cưới màu trắng, sánh vai bên người đàn ông mà cô yêu thương. Thủa ấy, cô hừng hực cảm giác yêu thương bởi vì tình yêu đang vào độ hạnh phúc nhất. Vậy mà có ai ngờ, mọi chuyện rẽ ngang thật tàn khốc.
Thanh và Tuấn yêu nhau từ khi còn ngồi chung giảng đường đại học. Người ta nói tình yêu thời sinh viên thường khó thành và đau khổ cuối cùng chỉ thuộc về người con gái. Nhưng Thanh bất chấp điều đó để yêu. Cô không chỉ yêu mà còn yêu hết sức chân thành, nhiệt huyết. Tuấn là người đàn ông tốt, là một chàng trai năng nổ và sống tình cảm. Thanh và Tuấn yêu nhau chân thành, không vụ lợi. Cả hai đã tính đến chuyện sẽ làm đám cưới sau khi ra trường.
Thanh yêu nhưng rồi chính cô lại từ bỏ tình yêu ấy. Một điều mà không ai nghĩ sẽ xảy ra trong cuộc tình của Thanh và Tuấn. Mọi chuyện bắt đầu từ chuyến đi công tác 3 tháng của Tuấn sau khi ra trường. Lẽ ra, sau chuyến đi đấy, khi Tuấn trở về, hai gia đình sẽ tiến hành làm đám cưới cho hai người. Nhưng đó cũng là lần cuối cùng hai người còn bên nhau với tư cách là người yêu.
Thanh còn nhớ, đó là một buổi chiều mùa đông lạnh buốt, người con gái ấy đến tìm cô. Cô gái ấy trẻ hơn Thanh 1 tuổi, gương mặt xinh xắn nhưng luôn đượm vẻ buồn bã. Thanh có phần bất ngờ khi thấy có người đến tìm mình như vậy. Hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà phê:

Ở tuổi 30, Thanh mới thấy đời mình sao mà cô độc quá (Ảnh minh họa)
– Em chào chị. Em đoán chị rất ngạc nhiên khi em hẹn gặp chị như thế này. Chị không biết em, nhưng em thì biết chị rất rõ.
– Có lẽ em là bạn của một ai đó mà chị không được biết.
– Đúng vậy. Nhưng em không phải là bạn, em là người yêu của anh Tuấn.
Thanh sửng sốt khi nghe cô gái trẻ đó nói. Tuy nhiên, vì là người điềm tĩnh nên Thanh vẫn giữ thái độ bình thản để lắng nghe:
– Em có thể nói rõ hơn được không?
– Em biết chị sẽ bất ngờ, bởi vì 2 năm nay chị và anh ấy yêu nhau mà giờ em lại tự nhận mình là người yêu của anh ấy. Nhưng thực sự em và anh ấy đã quen và yêu nhau từ trước khi anh ấy yêu chị. Em biết thời gian qua, anh ấy và chị yêu nhau. Em đã chấp nhận vì em tin anh ấy sẽ không phụ lại tình cảm của em. Vậy mà cuối cùng anh ấy đã thuyết phục được hai bác đồng ý cho cưới chị. Em đau khổ vô cùng. Chị xinh đẹp, giỏi giang, chị có cơ hội để yêu nhiều người đàn ông khác tuyệt vời hơn. Còn em bao năm qua, em chỉ có một mình anh ấy. Em biết nếu chị không từ bỏ không bao giờ anh ấy có thể rời xa chị… Xin chị hãy giúp em…
Câu chuyện của buổi chiều hôm ấy đã chấm dứt toàn bộ những mơ ước của Thanh về một đám cưới. Thanh yêu Tuấn nhưng cô không chấp nhận được sự thật là Tuấn có một người yêu anh đến như vậy mà anh phụ bạc. Thanh im lặng và chuyển đi chỗ khác. Cô không muốn biết câu chuyện đó là như thế nào nhưng cô dám chắc người con gái đó sẽ đau khổ nhiều hơn cô gấp bội nếu như mất Tuấn.
2 tháng sau khi Thanh chuyển nơi ở, cuối cùng Tuấn cũng tìm được cô. Anh đã tát thật mạnh và gương mặt cô gái mình yêu thương trong sự oán hận:
– Tại sao em lại bỏ đi như vậy? Tại sao em không nghe anh giải thích?
– Em không muốn nghe điều gì cả. Em mới là kẻ đến sau. Tại sao anh lại phụ bạc một cô gái ngây thơ như vậy, tại sao anh lại lừa dối cả em?
– Anh không phục bạc Tuyết, cô ấy yêu anh nhưng đâu có nghĩa là anh phải yêu lại cô ấy. Anh không biết chuyện cô ấy nói với em là như thế nào nhưng anh dám chắc mối quan hệ của anh và Tuyết chưa bao giờ là người yêu của nhau cả.
– Em không muốn nghe nữa. Em thấy cô ấy cần anh và hãy đến bên cô ấy, em có thể quen được với việc không có anh.
Sự kiên quyết và ngang bướng của Thanh làm Tuấn như muốn phát điên. Anh tức tối quay trở về… Thanh đã muốn chạy theo để níu chân người đàn ông mình yêu nhưng rồi chút sĩ diện đã khiến cô không thể nào làm được điều đó. Sự quay lưng đó của Tuấn chính thức chấm dứt tất cả. Cho tới giờ, Thanh đã bước sang tuổi 30, gần 7 năm đã qua đi…
Thanh khép chặt lòng mình sau cuộc tình đó. Khi cô nhận ra mình sai lầm cũng là lúc cô biết tin Tuấn đã lấy Tuyết làm vợ. Niềm tin trong Thanh sụp đổ. Nhanh như vậy, mới chỉ có vài tháng mà Tuấn đã quyết định ngược hoàn toàn với lời anh nói. Thanh hận Tuấn, hận chính mình đã không đủ can đảm để níu giữ tình yêu.
Nhưng có một sự thật là, vì sự tàn nhẫn và cự tuyệt của Thanh mà Tuấn lấy vợ. Tuấn lấy vợ như một cách để trả thù tính ương bướng của Thanh. Còn giờ đây, Thanh sống đơn độc như một cách trả thù sự thay đổi của Tuấn.
Ở cái tuổi 30, nhìn bạn bè đi về có nơi, có chốn Thanh mới thấy mình đã quá sai lầm. Cô vẫn ôm ấp trong tim mối tình đầu cay đắng đó.
Gượng dậy sau trận ốm, Thanh thấy mình cần phải làm một điều, làm cái điều mà 7 năm qua cô đã bao lần muốn mà không làm nổi. Thanh quyết định đi tìm Tuấn. Cô muốn biết cuộc sống của anh giờ ra sao. Cô muốn nói với anh về một sự nối lại. Biết đâu, cuộc đời lại cho cô một cơ hội để làm lại từ đầu:
– Em trông gầy hơn nhiều so với trước kia
Tuấn nhìn Thanh đầy đau xót.
– Em ở một mình nên nhiều khi cũng lười nấu nướng, không chịu chăm sóc bản thân. Anh sống tốt chứ? Anh và vợ… ổn không?
– Anh có hai nhóc, một nam, một nữ, chúng đều ngoan và kháu khỉnh. Vợ chồng anh ổn cả.
Câu nói của Tuấn đã chấm hết mọi hi vọng trong Thanh. Nhưng cô không cho phép mình từ bỏ. Năm xưa cô đã từ bỏ để rồi làm mất người mình yêu. Giờ đây cô sẽ không dừng lại nếu như chưa thử tới điều cuối cùng.
Thanh đưa tay nắm lấy bàn tay của Tuấn:
– Anh à, em biết, anh còn yêu em. Nhìn vào đôi mắt anh là em hiểu điều đó. Hãy tha lỗi cho em năm xưa đã quá ngây dại. Hãy cho chúng ta một cơ hội được không?
Tuấn đưa bàn tay còn lại nắm lấy tay Thanh, anh nhìn cô âu yếm:
Em đừng buồn và sầu khổ như vậy nữa. Mọi chuyện đã qua rồi em ạ. Giờ đây anh đang hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình. Vợ anh là cô gái tốt. Cô ấy đã cố gắng rất nhiều và anh không phải là gỗ đá để không biết rung động. Xin lỗi em…
Thanh khóc và lao ra khỏi quán cà phê… Cô không dám quay đầu nhìn lại. Tuấn thấy lòng mình xót xa nhưng anh không đuổi theo để giữ Thanh lại. Chẳng để làm gì cả vì anh không thể bỏ vợ, bỏ con mình. Hạnh phúc, tình yêu cũng là cơ hội, khi nó đến nếu không nắm giữ ắt sẽ ra đi… Tình yêu đâu phải món quà trao tặng cho kẻ khác…
Tuấn nhìn theo Thanh: “Xin lỗi em… Tình yêu ấy đã qua mất rồi”
Sưu tầm